Tôi đã đi qua vạn buổi
chiều
Thế mà chiều ấy, nhớ bao nhiêu
Cố quên chưa đươc đành phải nhớ
Cái chiều đông nắng, bóng siêu siêu
Hẹn em
không đến phải ra tầu
Vội đấy mà sao chẳng bước
mau
Leng keng chuông
giục tầu rời bến
Đành bước chân đi chỉ ngoái đầu
Tôi tưởng rằng sau sẽ giận hờn
Nhưng đời lính chiến đạn bom luôn
Mải lo
nhiệm vụ đâu còn nghĩ
Tuy lúc rảnh dơi cũng thấy buồn
Thế rồi không nhớ ai bảo tôi
Cô gái ngày xưa lấy chồng rồi
Tay ấy
thanh niên người cùng xóm
Cũng
nhanh mồm miệng cũng xứng đôi
Ấy vì cô ấy hẹn găp nhau
Nên tôi phải nghĩ lẽ trước sau
Ai hay chiều ấy thành chiều nhớ
Vương vấn trong tôi mãi buổi đầu.